Thứ Tư, 28 tháng 1, 2015

Sắc Màu



Cuộc sống con người có phần nào giống như một bản nhạc, những nốt nhạc đan xen với nhau. Có những nốt nhạc cao vút và cũng có những nốt nhạc trầm lắng. Khi thì êm dịu nhẹ nhàng, nhưng cũng có những bùng nổ, dồn dập và mạnh mẽ.
Cái hay của Trần Tiến là chỉ dùng những hình ảnh đời thường với những màu sắc đơn giản trong một bài nhạc ngắn ngủi mà đã diễn tả được cả một đời người từ lúc sinh ra đến khi không còn tồn tại nơi thế gian nữa.
Cái hay của Trần Thu Hà là diễn tả bài nhạc đúng với ý đồ của tác giả trong từng câu hát, sử dụng đúng chất   giọng vào đúng từng thời điểm của bài hát.
Cái hay của người hòa âm cho bài hát là rất đơn điệu với guitar với tiếng sáo mang cho người nghe một cảm giác xa xôi, huyền bí.
Chia sẻ với mọi người cảm nhận về bài hát được AmNhac Va DoiSong sưu tầm từ Internet và mời mọi người cùng nghe : Sắc màu. Nhạc Nhật, lời Trần Tiến.





. . . . . . . . . . .

Còn nhớ có nhiều nhạc sĩ đã từng nói họ đến với âm nhạc như đến với một cơ duyên , nhưng đối với Trần Tiến mà nói thì âm nhạc như là nguồn sống để giúp ông vượt lên bao nỗi đau trong cuộc sống, và có thể coi Sắc màu là đứa con của định mệnh.
Khi nhạc sỹ đối mặt với sự sống và cái chết trên giường bệnh, Sắc màu đã ra đời như một sự chiêm nghiệm về kiếp người. Cuộc đời có “vô” mới có “hữu”, nói về cái mênh mông của đêm thâu để thấy kiếp người mỏng manh, xót xa nhiều quá nhưng bền bỉ và đáng trọng đến như thế nào…
Như cành cây khô trôi ngược dòng, từ bóng tối tới miền sáng, nhạc sĩ phiêu du trong mê cung của tiềm thức bỗng, chốc quay trở lại với đời thực. Từng thanh âm như vang lên những nghiệm trải về kiếp phù sinh, Sắc màu chất chứa những cung bậc phiêu lãng
Cái bản thể cô đơn như bị chôn giấu sau nỗi đau tinh thần và thể xác, bất chợt cựa quậy giữa bóng đêm dày đặc và sâu hun hút, những thổn thức thăm thẳm trong lòng trỗi dậy. Còn lại một mình, đứng trước vòng quay sinh tử đời người, con người trở nên nhỏ bé, nhỏ bé đến vô hình.
Giai điệu của bản nhạc cứ ngày càng thẳm sâu, vút cao hơn, đầy trăn trở. Những sắc màu cứ nối tiếp nhau như những thước phim câm với hình ảnh lướt nhanh, chỉ đơn giản là những khoảng thời gian với những mảng màu riêng biệt, vậy mà vẽ ra đủ những thăng trầm biến động.
Đi qua những dâu bể của đời người nhưng rồi ta cũng chẳng còn lại gì, ngay cả chính ta cũng tan biến vào hư không…
Sưu tầm từ internet với bài viết của Nhi Nhi.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét