Thứ Sáu, 25 tháng 7, 2014

Chuyến xe về nhà Cha







Lang thang trên internet, tìm được bài hát này đã được nghe từ hồi còn nhỏ. Rồi lại ngẫm nghĩ về bài hát, nhớ ra một bài viết trên website của Giáo xứ Đa Minh nói về chuyến xe cuộc đời :  

Cuộc đời cũng giống như một chuyến tàu : người lên lên xuống xuống. Ở trạm này, ta gặp điều hân hoan, Ở trạm kia, ta gặp nỗi u buồn. Khi chào đời ta lên tàu và gặp cha mẹ ta, và ngỡ rằng họ sẽ ở với mình suốt cuộc hành trình.

Đau đớn thay, sự thật thì khác hẳn. Các cụ xuống một sân ga dọc đường và để ta lại thiếu vắng tình yêu, và sự hiện diện của họ.

Dù sao, cũng có những người khác lên tàu, họ trở thành rất quan trọng với ta. Đó là anh chị em, bạn hữu và mọi người tuyệt vời mà ta thương mến.

Dù là nghèo khó hay giàu sang, ai cũng có một cảm xúc riêng cho chuyến đi của mình. Có người xem cuộc hành trình như một chuyến rong chơi. Có người lại cảm thấy u sầu suốt cuộc hành trình. Và, lúc nào cũng có người luôn sẵn sàng hiện hiện và giúp đỡ những ai cần đến. Có người xuống tàu, để lại cho người khác một nỗi nhớ khôn nguôi. Có người vừa lên đã xuống và ta chỉ đủ thời gian để thoáng thấy họ thôi.

Ta ngỡ ngàng vì nhiều hành khách ta thương mến lại ngồi trên một toa xe khác, và họ để ta một mình trong suốt cả chuyến đi. Dĩ nhiên, không ai ngăn cản ta đi tìm họ khắp nơi trên con tàu. Buồn thay, đôi khi ta không thể ngồi cạnh họ, vì chỗ ấy đã có người. Không sao ... cuộc hành trình là như thế đó: đầy thách thức, ước mơ, hy vọng, chia tay... mà không bao giờ quay lại. 

Ta hãy cố thực hiện cuộc hành trình một cách tốt đẹp nhất. Vì trong chuyến đi này, không chỉ có những người ta thương mến mà còn có cả những người ta không ưa thích. Và, đôi khi chính chúng ta lại là những phiền phức, rắc rối cho những người cùng đi. Hãy cố gắng cảm thông cho nhau và hãy tìm ra những điều tốt đẹp nhất nơi mỗi người. 

Đừng quên, bất cứ lúc nào trong chuyến đi, có một người bạn đồng hành cần ta thông cảm. Và chính ta có những lúc chới với, cần một ai đó cảm thông và chia sẻ.

Điều bí ẩn lớn nhất của hành trình cuộc đời là ta không biết lúc nào mình vĩnh viễn xuống tàu. Ta cũng không biết bạn đồng hành của mình, người ngồi sát bên ta, xuống tàu lúc nào.

Vĩnh biệt bạn bè cùng chuyến xe hẳn rất đau đớn. Nhưng tôi biết một ngày kia tại ga trung tâm sẽ gặp lại tất cả mọi người. Thế là tôi sẽ sung sướng nếu có thể góp phần làm gia tăng và làm phong phú cho hành trang của họ. Các bạn ơi, hãy làm hết sức mình để thực hiện một chuyến đi tốt đẹp và hãy cố để lại những kỷ niệm đẹp khi đến giờ phải rời khỏi toa xe.

Sưu tầm

Chủ Nhật, 20 tháng 7, 2014

Say Tình



Sáng nay đi làm, bất chợt nhớ đến một người bạn bỗng dưng mất liên lạc gần cả năm. Lấy điện thoại, tìm tên rồi OK với dự đoán sẽ nghe câu thu âm : " The first that you have called is not available at the moment, please try again later " vì 90% là điện thoại đang tắt vì không ở VN. Vậy mà thật bất ngờ khi lại được nghe : ờ, nghe nè. Sao biết về mà gọi vậy ? . Nhớ lại trước tới giờ cũng đã có vài lần như thế, thật là tình cờ !




Tối về, bất chợt được xem một video trên Youtube, nghe bài nhạc rất quen nhưng phải một lát mới nhớ ngày xưa karaoke có anh bạn rất thích và chỉ hát bài này khi đã khui tới lon thứ 5 mà thôi. Bài hát chuyển ngữ sang tiếng Việt với tựa đề là  " Say tình ". Khoái cái ban nhạc tự phát, khoái nhất là anh chàng cắt cheese chỗ cây treo dây xúc xích có cái đẩy tay rất điệu nghệ, đánh cái đàn đại vĩ cầm to đùng như mình ngày xưa ! kkk

Không biết có phải vì " Nào ngờ em quay lưng cho ta quá đau buồn, Giữa quãng đường làm người tình si quá mê dại. Ôm lòng vỡ nát trút hết trong ly rượu nồng " nên gần đã gần 40, anh bạn vẫn là dân phòng không. Rồi mỗi lần có dịp karaoke với bạn bè, anh lại  . . . . . " Say tình " :

Rót mãi những chén chua cay này, lêu bêu như gã du ca buồn.
Lang thang bước với nỗi đau, với trái tim ta tật nguyền.

Buồn nào đưa ta qua những nỗi đau thương này
Giọt hồng ta say cho quên đi đôi mắt u tình
Ánh mắt đắm đuối đôi môi đam mê đôi tay buông lơi
Em yêu đã giết ta trong một đêm si mê buồn

Vì yêu em nên ta đã hoá ngây ngô rồi
Mỗi sáng mỗi tối ta điên ta say với bóng em
Ðã thấy những nỗi đau thương chua cay đâu không ai hay
Khi em đã bước đi theo niềm vui kia di rồi

Nào ngờ em quay lưng cho ta quá đau buồn
Giữa quãng đường làm người tình si quá mê dại
Ôm lòng vỡ nát trút hết trong ly rượu nồng

Ðã trót đã lỡ yêu em rồi, con tim ta lỡ trao em rồi.
Ta say ta hát nghêu ngao lời tình si mê, em có hay không nào ?



Nguyên văn bài hát từ tiếng Italia được dịch qua tiếng Anh :



Let me sing, with the guitar in my hands
Let me sing, I’m an Italian .

Good morning Italy, the spaghetti al dente, and a partisan for president
With the car radio always in the right hand, and a canary over the window 

Good morning Italy with your artists, too much America on the posters
With songs, with love, with heart, with more women less and less nuns.

Good morning Italy, good morning Maria, with eyes full of melancholy
Good morning my God, You know that I’m here too.

Let me sing with the guitar in my hand, let me sing a song softly softly
Let me sing because I’m proud of that, I’m an Italian, a real Italian .

Good morning Italy that is not afraid at all, with the mint shaving foam
With a gessato dress in blue, and the moviola on Sunday on the TV.

Good morning Italy with espresso coffee, new socks in the first drawer
With the flag in the laundry, and a Seicento with an old bodywork.

Good morning Italy, good morning Maria, with sweet eyes of melancholy
Good morning my God, You know that I’m here too .

Let me sing with the guitar in my hand, let me sing a song softly softly
Let me sing because I’m proud of that, I’m an Italian, a real Italian.


Thứ Ba, 15 tháng 7, 2014

Đôi tai của tâm hồn





Một cô bé vừa gầy vừa thấp bị thầy giáo loại ra khỏi dàn đồng ca. Cũng chỉ tại cô bé ấy lúc nào cũng chỉ mặc mỗi một bộ quần áo vừa bẩn, vừa cũ lại vừa rộng nữa. 

Cô bé buồn tủi ngồi khóc một mình trong công viên. Cô bé nghĩ: Tại sao mình lại không được hát? Chẳng lẽ mình hát tồi đến thế sao? Cô bé nghĩ mãi rồi cô cất giọng hát khe khẽ. Cô bé cứ hát hết bài này đến bài khác cho đến khi mệt lả mới thôi. 

"Cháu hát hay quá!". Một giọng nói vang lên: "Cảm ơn cháu, cháu gái bé nhỏ, cháu đã cho ta cả một buổi chiều thật vui vẻ". Cô bé ngẩn người. Người vừa khen cô bé là một ông cụ tóc bạc trắng. Ông cụ nói xong liền đứng dậy và chậm rãi bước đi. 


Hôm sau, khi cô bé tới công viên đã thấy ông già ngồi ở chiếc ghế đá hôm trước, khuôn mặt hiền từ mỉm cười chào cô bé. Cô bé lại hát, cụ già vẫn chăm chú lắng nghe. Ông vỗ tay nói lớn: "Cảm ơn cháu, cháu gái bé nhỏ của ta, cháu hát hay quá!" Nói xong cụ già lại chậm rãi một mình bước đi. 

Cứ như vậy nhiều năm trôi qua, cô bé giờ đây đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng. Cô gái vẫn không quên cụ già ngồi tựa lưng vào thành ghế đá trong công viên nghe cô hát. Một buổi chiều mùa đông, cô đến công viên tìm cụ nhưng ở đó chỉ còn lại chiếc ghế đá trống không. 

"Cụ già ấy đã qua đời rồi. Cụ ấy điếc đã hơn 20 năm nay" - một người trong công viên nói với cô. Cô gái sững người. Một cụ già ngày ngày vẫn chăm chú lắng nghe và khen cô hát lại là một người không có khả năng nghe?

Thưởng thức nhạc phẩm " Canon in D " -  Johann Pachelbel do dàn nhạc Paul Mauriat trình bày