Thứ Sáu, 25 tháng 7, 2014

Chuyến xe về nhà Cha







Lang thang trên internet, tìm được bài hát này đã được nghe từ hồi còn nhỏ. Rồi lại ngẫm nghĩ về bài hát, nhớ ra một bài viết trên website của Giáo xứ Đa Minh nói về chuyến xe cuộc đời :  

Cuộc đời cũng giống như một chuyến tàu : người lên lên xuống xuống. Ở trạm này, ta gặp điều hân hoan, Ở trạm kia, ta gặp nỗi u buồn. Khi chào đời ta lên tàu và gặp cha mẹ ta, và ngỡ rằng họ sẽ ở với mình suốt cuộc hành trình.

Đau đớn thay, sự thật thì khác hẳn. Các cụ xuống một sân ga dọc đường và để ta lại thiếu vắng tình yêu, và sự hiện diện của họ.

Dù sao, cũng có những người khác lên tàu, họ trở thành rất quan trọng với ta. Đó là anh chị em, bạn hữu và mọi người tuyệt vời mà ta thương mến.

Dù là nghèo khó hay giàu sang, ai cũng có một cảm xúc riêng cho chuyến đi của mình. Có người xem cuộc hành trình như một chuyến rong chơi. Có người lại cảm thấy u sầu suốt cuộc hành trình. Và, lúc nào cũng có người luôn sẵn sàng hiện hiện và giúp đỡ những ai cần đến. Có người xuống tàu, để lại cho người khác một nỗi nhớ khôn nguôi. Có người vừa lên đã xuống và ta chỉ đủ thời gian để thoáng thấy họ thôi.

Ta ngỡ ngàng vì nhiều hành khách ta thương mến lại ngồi trên một toa xe khác, và họ để ta một mình trong suốt cả chuyến đi. Dĩ nhiên, không ai ngăn cản ta đi tìm họ khắp nơi trên con tàu. Buồn thay, đôi khi ta không thể ngồi cạnh họ, vì chỗ ấy đã có người. Không sao ... cuộc hành trình là như thế đó: đầy thách thức, ước mơ, hy vọng, chia tay... mà không bao giờ quay lại. 

Ta hãy cố thực hiện cuộc hành trình một cách tốt đẹp nhất. Vì trong chuyến đi này, không chỉ có những người ta thương mến mà còn có cả những người ta không ưa thích. Và, đôi khi chính chúng ta lại là những phiền phức, rắc rối cho những người cùng đi. Hãy cố gắng cảm thông cho nhau và hãy tìm ra những điều tốt đẹp nhất nơi mỗi người. 

Đừng quên, bất cứ lúc nào trong chuyến đi, có một người bạn đồng hành cần ta thông cảm. Và chính ta có những lúc chới với, cần một ai đó cảm thông và chia sẻ.

Điều bí ẩn lớn nhất của hành trình cuộc đời là ta không biết lúc nào mình vĩnh viễn xuống tàu. Ta cũng không biết bạn đồng hành của mình, người ngồi sát bên ta, xuống tàu lúc nào.

Vĩnh biệt bạn bè cùng chuyến xe hẳn rất đau đớn. Nhưng tôi biết một ngày kia tại ga trung tâm sẽ gặp lại tất cả mọi người. Thế là tôi sẽ sung sướng nếu có thể góp phần làm gia tăng và làm phong phú cho hành trang của họ. Các bạn ơi, hãy làm hết sức mình để thực hiện một chuyến đi tốt đẹp và hãy cố để lại những kỷ niệm đẹp khi đến giờ phải rời khỏi toa xe.

Sưu tầm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét