Thứ Bảy, 10 tháng 5, 2014

Cám ơn Mẹ vì Mẹ là . . . Mẹ của con !



Mỗi khi bước vào nhà, bất kể là sáng, trưa, chiều hay tối, chưa kịp dựng chiếc xe cho đàng hoàng, là tôi lại phải vội trả lời câu hỏi của Mẹ tôi khi vừa thấy mặt tôi : đã ăn cơm chưa ? Có ăn ( cái này, cái kia ) không ? Chuyện từ hồi nhỏ xíu cho đến tận bây giờ, và chắc chắn sẽ còn tiếp diễn dài dài nữa.

Bây giờ còn thêm cái khoản khi mỗi lần dắt xe ra về , đã thấy cái bao ny-lông mà Bà đã lẳng lặng cột vào vào xe từ khi nào rồi, trong đó khi thì vài ba cái kẹo, khi dăm ba cái bánh hoặc có khi là trái cam, trái xoài và Bà luôn nói với theo : đem về cho mấy đứa nhỏ ở nhà.

Với Mẹ tôi, chẳng có cái hàng quán nào cho chúng tôi một bữa cơm thịnh soạn như của Bà chuẩn bị cho cả nhà. Mà thật thế, với tôi ngày ấy, đôi bàn tay Mẹ như có phép thuật khi Bà chế biến các món ăn cho gia đình. Trong thời gian khó khăn nhất của đất nước, chuyện ăn khoai mì, khoai lang, bo bo mì sợi thay cơm là chuyện hàng ngày. Bà luôn sáng tạo ra đủ các loại bánh bột mì, bánh khoai lang, bánh khoai mì  . . . . để mọi người ăn thay cho cơm. Các loại chè cũng từ khoai lang, khoai mì mà ra. Tôi, nhỏ nhất nhà nên thường hay ganh tỵ với mọi người vì " phải " ăn cơm mà không được thưởng thức những món tuyệt vời kia.

Rồi cũng qua đi thời kỳ gian khổ, gạo cũng đã có lại cho mọi người. Những ngày nghỉ lễ cả nhà cùng quây quần để thưởng thức tài nghệ Bánh Cuốn, Bánh Xèo, Bánh Bông Lan của Mẹ tôi. Những lúc ấy Bà như một nhạc trưởng, điều khiển mọi người trong nhà, mỗi người một việc cứ thế mà làm nhịp nhàng. Nhớ nhất là những buổi đổ bánh Xèo, Bà không khác nào là " một mình chống Mafia ". Tám anh chị em bu quanh cái bếp than của Bà, chỉ chờ cái bánh ra khỏi chảo là gắp vào dĩa đem lên ăn ngay. Cái sau chưa xong thì cái trước đã hết !!! Nhưng Bà nói : ăn nóng thế mới ngon ! cả nhà cứ ăn đừng chờ Mẹ. Và bà luôn luôn là người ăn những cái cuối cùng của nồi bột.

Ngày qua ngày, tuổi Mẹ tôi ngày càng lớn. Những tháng ngày vất vả vì đám con cháu cộng thêm bịnh tật nên Bác sĩ giờ là bạn thân. Các giác quan cũng già dần theo năm tháng, mắt thì mờ, tai thì nghe không rõ. Bà cũng không còn nấu ăn vì không thể nêm nếm cho các món ăn như ngày xưa.

Đôi lúc bây giờ tôi lại thèm được một lần lại được ăn món cá kho với mía của Mẹ, dĩa đậu cô-ve xào với carốt, cà chua. Món ăn rất giản đơn nhưng không thể vì chưa thấy ở đâu làm giống như của Bà. Cũng may mắn là vài năm trước khi Mẹ còn khỏe tôi đã kịp nói Bà Xã ở nhà học được vài món kho thịt, kho cá, vài món canh của Mẹ mà tôi rất thích.

Năm trước, vào ngày sinh nhật của Mẹ, tôi biếu Bà một DVD do tôi tự sao chép các bài nhạc từ trên Internet và  . . . . " xào nấu, thêm mắm thêm muối " lại theo ý thích của riêng mình. Vậy mà Bà vẫn cất riêng, một hôm tôi giật mình khi về nhà và thấy Bà đang ngồi coi lại DVD này. Chỉ đáng vài ngàn đồng nhưng đối với trình độ máy tính thuộc hàng . . . .  " cao siêu " của tôi thì DVD này là đối với tôi là một công trình vĩ đại rồi. Cũng như các món ăn của Mẹ tôi, dù chỉ là bột mì, khoai lang nhưng nó sẽ còn mãi trong ký ức của tôi. Trong bài hát tình Mẹ của Mỹ Tâm trình bày, tôi thích nhất lời dẫn trích từ bức thư của một khán giả gửi cho chương trình TLMN :

. . . . CON CÁM ƠN MẸ VÌ MẸ LÀ . . .  MẸ CỦA CON !







Mai Hải Hồ
05/2014




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét